PHẦN 1-QUYỂN SÔ 34: THEO DÒNG LỊCH SỬ ĐẠO ĐỨC – THÂN THẾ - GIA ĐÌNH CHỦ TỊCH HỒ CHÍ MINH
ĐẠO ĐỨC – THÂN THẾ - GIA ĐÌNH CHỦ TỊCH HỒ CHÍ MINH.
Cuối thế kỷ 19
Nam Mô A Di Là Phật.
Cách mạng tháng 8 thành công
Việt
Nam độc
lập
hòa bình tự do
Nguyễn
Ái Quốc lái con đò
Đưa dân Nam Việt ấm no phúc hồng
Việt
Nam thống nhất non sông
Nhờ Nguyễn Ái Quốc hết lòng vì
dân
Còn bao thế hệ Thiên Thần
Hy sinh vì nước vì dân Nam nhà
Viết lên những bản hùng ca
Tinh hoa trong sáng của nhà
Việt Nam
Sách chưa kể hết các trang
Những người dựng giữ giang san nước nhà
Xin Hồn lượng thứ vị tha
Để cho viết tiếp sử nhà kế sau...
Nam Mô A Di Là Phật.
Từ
nơi rừng thẳm biển sâu
Anh hùng liệt sĩ đang thâu đón về
Với bao Hồn thác xa quê
Nhiệm vụ Quốc tế nặng nề bao năm
Thương Hồn sương gió xa xăm
Nay chiêu về nước dân Nam tôn thờ
Đất nước thống nhất tự do
Hòa
Bình bền vững dân lo đáp đền
Chủ
tịch nước Hồ
Chí
Minh
Anh hùng giải phóng quên mình vì dân
Người là một bậc Vĩ nhân
Người là vị Thánh giáng trần cứu tinh
Suốt đời chẳng nghĩ cho mình
Về Thiên Người lại hiển linh giúp đời
Đức nhân Người sánh biển khơi
Danh nhân kiệt xuất sáng ngời năm châu
Tên Người tựa Ngọc Trân Châu
Công Người chẳng bút mực nào viết nên
Gia phong Người bậc Thánh hiền
Chọn bề trung hiếu thiên niên lưu truyền
Hoàng
Trù cùng với Làng Sen
Hai làng một cảnh cùng miền Thần Nông
Người sinh mùa phượng đỏ hồng
Đặt tên là Nguyễn Sinh Cung - Tất Thành
Nơi sinh quê ngoại làng bên
Đến khi khôn lớn làng bên đón về
Nội
ngoại đều vùng chốn
quê
Sinh sống nông nghiệp một nghề thuần canh
Chị cả là Nguyễn Thị Thanh
Sinh ra vốn đã hiền lành nết
na
Sinh Khiên anh thứ đó mà
Sinh Xin em út cảnh nhà 4 con
Nhưng rồi chẳng được vuông
tròn
Sinh Xin đi trước phận con chẳng lành
Người còn một chị một anh
Cùng nhau vì Nước lưu danh sử vàng
Ngược dòng lịch sử vẻ vang
Tìm
về
nguồn
cội
xóm làng tình thân
Tên Người rạng rỡ cõi trần
Sinh quê cách mạng muôn dân
nghĩa tình
Quê hương Người sống văn minh
Thăng trầm lịch sử - hiện hình tài ba
Người sinh mùa phượng nở hoa
Màu cờ cách mạng ấy là việc
Thiên
Quê hương chính xã Kim Liên
Sen vàng nở ngát - hoa trên nền hồng
Đỏ vàng chính gốc Tổ Tông
Da vàng máu đỏ con Rồng cháu Tiên
* Mẹ Hoàng Thị Loan Mẫu hiền
*Cha Nguyễn Sinh Sắc một thiên
anh
tài
Phụ mẫu tài đức sánh vai
Sinh ra toàn những gái trai
ngoan hiền
Nội ngoại cùng đất Kim Liên
Làng Trù - cùng với làng Sen bên mà
Chiếu theo gia phả viết ra
Sinh
Sắc còn có anh là Sinh
Trợ
Mồ côi mẹ lúc còn thơ
Anh em đùm bọc nương nhờ tình thương
Cha là Ông Nguyễn Sinh Vượng
Mẹ Cha thấm đậm tình thương ai bì
Mẹ là bà Hà Thị Hy
Người xã Chung Cự cũng là canh nông
Đầm ấm trong cảnh vợ chồng
Sinh con đức độ nối dòng Nguyễn Sinh
Sinh Trợ - sinh phận làm anh
Cuối năm Nhâm Tuất mẹ sinh em mà
Khi Sinh Sắc vừa lên ba
Cả nhà đang ấm - mẹ đà xa con
Xót xa chẳng được vuông tròn
Bởi không còn mẹ cha con tự mình
Vất vả ngày tháng mưu sinh
Ông Vượng tự phải một mình nuôi con
Chẳng chờ các con lớn khôn
Năm sau Ông cũng về luôn với Bà
Trợ – Sắc khóc mẹ cùng cha
Sớm mồ côi cảnh thật là thương
đau
Làm anh việc dồn lên đầu
Thương em càng nghĩ càng sầu ngày đêm
Thay cha mẹ nuôi dưỡng em
Quyền huynh thế phụ
mà thèm mẹ cha
Gia cảnh chẳng giống người ta
Thân phận côi cút xót
xa nhọc nhằn
Nhìn người thấy mình cực thân
Thương em – Trợ phải khó khăn về mình
Năm sau (1868) Trợ lập gia đình
Những mong lấy vợ giúp mình chăm em
Muốn xây nên cảnh ấm êm
Nào ngờ làm Sắc càng thêm tủi sầu
Anh chị nào có hiểu đâu?
Lòng em trống vắng nỗi đau thân tình
Tuổi
thơ
vất vả đủ hình
Thương cha nhớ mẹ phận mình long đong
Đêm ngủ Sắc chỉ ước mong
Cầu có cha mẹ ẵm bồng à ơi!
Ngủ
mơ Sinh Sắc kêu trời
Đêm đi tìm mẹ - mẹ ơi chốn nào?
Đêm vắng chó sủa xôn xao
Bởi Sắc tìm mẹ ai nào thấu hay
Khóc tìm mẹ giữa đêm dày
Thiếu tình cha mẹ đắng cay khát thèm
Anh chị Trợ thấy vắng em
Vội vàng thức dậy giữa đêm kiếm
tìm
Xóm làng chẳng thể lặng im
Giúp Trợ tìm Sắc làm đêm ồn ào
Tuổi
thơ
Sinh Sắc trí cao
Biết mình có lỗi mà nào nói chi
Phận mình chẳng dám so bì
Không ai chiều chuộng đành thì tự
thân
Chăn trâu nấu cám chuyên cần
Tháng ngày mơ ước thành thân như người
Sắc luôn ước được vui chơi
Ước được đi học - tươi cười như ai
Khó khăn là chuyện hàng ngày
Thiếu sự chăm sóc chẳng ai như mình
Nhiều
khi Sắc nghĩ thiệt
tình
Dắt trâu gần lớp – ghé nhìn bạn xem
Lắng nghe thầy giảng mà thèm
Bản tính ham học càng làm Sắc say
Buộc trâu tre cụt nhìn thầy
Nghe lời thầy giảng Sắc ngây ngất
lòng
Lấy que làm bút cầu mong
Học mót vài chữ cho lòng khỏa khuây
Nghe rồi Sắc phải đi ngay
Chăn trâu no cỏ - kiếm đầy rổ rau
Mò cua – bắt ốc mà sầu
Đem về cho chị lo âu bữa ngày
Tuổi nhỏ Sắc chịu đắng cay
Vì ham con chữ - cám này cháy khê
Chị dâu đi làm đồng về
Thấy mùi cám cháy bốc khê nặc nồng
Chị mắng rằng Sắc lông bông
Việc nhà không biết việc đồng mải chơi
Nghe chị mắng biết lỗi rồi
Nhưng chị la hét than ôi bực mình
Bữa ăn trong cảnh lặng thinh
Bởi chị dâu cứ rập rình mắng em
Sinh Sắc đói rách khát thèm
Cơm canh chia đúng anh em từng phần
Thương em anh Trợ tủi thân
Không lời ca thán để phần cơm em
Bữa ăn anh bớt khát thèm
Giấu phần mình để dành em cơm chiều
Bữa tối anh nghĩ bao nhiêu
Cắt phần cơm của bữa chiều - sang mai
Cứ vậy Sinh Sắc khổ dài
Ở với anh chị sắm khoai cực mình
Sắc ước được làm học sinh
Nhưng cảnh nhà mình sao thật thảm thê
Không cha không mẹ vỗ về
Ở với người chị gớm ghê tủi phiền
Sinh Sắc quyết chí vươn lên
Mò học cho giỏi giải phiền tấm thân
Thầy Đường thấy Sắc chuyên cần
Không cha không mẹ nương thân tu trì
Thấy Sắc sáng trí nghĩ suy
Đức độ ngoan ngoãn kiên trì thông minh
Thầy bèn bàn với gia đình
Xin đón Sinh Sắc về mình để nuôi
Thầy đến làng Sen thưa lời
Nói chuyện bàn bạc việc nuôi học trò
Chuyện rằng Sinh Sắc chăm lo
Trí cao nghĩa lớn học trò thông minh
Nên xin bàn với gia đình
Cho cháu học chữ để vinh sau này
Bàn với anh chị Sắc ngay
Xin em về ở để thầy dưỡng nuôi
Anh chị đồng ý nhận lời
Cho Sắc làm phận con nuôi học hành
Thầy Đường gửi bạn dạy nhanh
Là thầy Thúc Tứ vùng mình Nghệ An
Thầy Tứ tâm đức chứa chan
Thương yêu dân nước gian nan giúp đời
Lòng thầy Thúc Tứ biển khơi
Dạy cho Sinh Sắc vốn
người nết na
Thầy thương Sinh Sắc thật thà
Chăm chỉ ngoan ngoãn gần xa quý người
Dân nơi ở chẳng tiếc lời
Ngợi ca so sánh người đời trí cao
Đậu Tài Sinh Sắc anh hào
Cả hai đều giỏi tâm cao nghĩa tình
Sinh Sắc hiền dịu thông minh
Người có tài đức tự mình lo âu
Làng chùa cha mẹ đỡ đầu
Được cha mẹ quý tình sâu nghĩa đầy
Quê thứ hai người dựng xây
Có cha - có mẹ - có thầy ở bên
Gia đình Hoàng Đường tâm hiền
Bao đời dẹp giặc giữ yên nước nhà
Nhà sinh hai gái nết na
Chị Loan là cả thật thà hiền lương
Hoàng An em kế chuyên cần
Hai chị em sống tình thân chan hòa
Cùng nhau đoàn kết giúp cha
Cùng mẹ chăm chỉ việc nhà ấm yên
Hoàng Đường gia cảnh thảo hiền
Thương yêu đùm bọc trí bền lưu danh
Bảy gian nhà gỗ lợp tranh
Kín trên – bền dưới mái lành ấm thân
Hai gian giữa người dành phần
Cho trò đến học thành thân giúp đời
Họ Hoàng gia phả ghi lời
Quê Khoái Châu chính là nơi sinh thành
Tại Khoái Châu chép rõ rành
Họ Hoàng di tích vinh danh truyền đời
Nhà thờ Kim Liên hiện thời
Ghi tích dòng họ là người Hoàng Vân
Họ Hoàng trong sáng bội phần
Từng đi dẹp giặc giúp dân nước nhà
Hoàng Vân đất tổ hiền hòa
Dưỡng sinh Hoàng Tộc thật thà đức nhân
Hoàng Cương đức độ muôn phần
Sinh sống ở đất Hoàng Vân nhân tài
Sinh Hoàng Đường ấy là trai
Rồi do vận đổi sao dời về đây
Đến Kim Liên để sinh nhai
Ấy là đất Thánh bấy nay lẫy lừng
Bố vợ của ông Hoàng Đường
Là Nguyễn Văn Giáp tấm gương đại hiền
Cụ Giáp sinh gái có duyên
Là Nguyễn Thị Kép tâm hiền từ bi
Gái Kép đức độ tu trì
Sinh Hoàng Loan một nữ nhi hiền tài
Toàn gia đức tích tâm tu
Sống đại đoàn kết nhân từ văn minh
Những năm sinh sống thuận tình
Sinh Sắc khỏe mạnh thông minh đẹp người
Hoàng Loan tính nết vui tươi
Vóc người duyên dáng hay cười nết na
Hoàng Đường ngỏ ý thông gia
Muốn Sắc làm rể để nhà thêm vinh
Được lời Sinh Sắc thuận tình
Được cha mẹ thuận mối tình duyên se
Hàng xóm trò chuyện bửu dè
Nhưng đám cưới vẫn chẳng e ngại
gì
Hai người duyên đẹp vậy thì
Tổ chức đám cưới lễ nghi hai nhà
Vợ chồng chung sống chan hòa
Có nhà xinh nhỏ - có cha mẹ gần
Ba gian nhà lá dành phần
Vợ chồng hạnh phúc chuyên cần làm ăn
Hàng ngày chia sẻ nhọc nhằn
Bàn bạc công việc khó khăn cùng làm
Mỗi người mỗi việc rõ ràng
Anh ngồi đọc sách còn nàng quay tơ
Hoàng Loan gái đảm ngày giờ
Tính nết hiền dịu sớm trưa chuyên cần
Bà là người vợ mực phân
Cũng là người mẹ tảo tần vị tha
Một năm sau cưới sinh ra
Gái đầu lòng ấy chính là Liên Thanh
Vần thơ điệu hát quê mình
Ru con lòng mẹ đượm tình quê hương
Truyện Kiều cung bậc dễ thương
Nàng Kiều sông ấy tiền đường thảm thê
Lòng mẹ chất nặng tình quê
Ru con chẳng phải sớm khuya ru mình
Rằng đời có khổ có vinh
Câu hò ví dặm nghĩa tình sáng soi
Sông kia bên lở bên bồi
Có trong có đục ai ngồi đợi ai
Bốn năm sau lại sinh trai
Sinh Khiêm con thứ là người trí cao
Thanh – Khiêm tình cảm dạt dào
Được cha cùng mẹ bọc bao tháng ngày
Lần ba vượt cạn (1890 - Năm Canh Dần) như ai
Nào đây Trời Phật an bày cho dân
Sinh ra một bậc Vĩ nhân
Là Sinh Côn đức nghĩa ân cao dầy
Chính Hồ Chí Minh bậc thầy
Chính là Ái Quốc sau này rạng danh
Từ nhỏ trí lớn thông minh
Ba tuổi biết nghĩ cảnh vinh – cảnh sầu
Biết căm thù lũ mọt sâu
Biết thương nghèo khó xót đau cực hình
Tính Người cương trực thông minh
Cùng với cha mẹ gia đình nêu cao
Chị em tình nghĩa dạt dào
Luôn được cha mẹ dạy chao dưỡng thành
Được Ngoại chỉ bảo thông hanh
Được cha dạy dỗ trưởng thành nết na
Hoàng Loan như Tiên trong nhà
Dạy con ngoan giỏi khác xa cõi trần
Bà là người sống nghĩa nhân
Sinh ra Ái Quốc vị Thần cứu tinh
Hoàng Loan người sống hết mình
Thương chồng yêu nước làm vinh sử nhà
Chẳng ngại cùng chồng đi xa
Hai con theo mẹ - một nhà Ngoại trông
Gái Thanh nhờ Ngoại vun trồng
Nhờ Dì cùng Ngoại dưỡng trông tháng ngày
Hai bốn tuổi - gánh nặng vai
Giúp chồng vô Huế ôn bài để thi
Đem hai con nhỏ cùng đi
Theo vô Huế giúp chồng thi Tú Tài
Một bên con – một bên khoai
Dép mo cau mẹ đường dài mà đi
Nắng mưa sương gió quản gì
Chỉ mong chồng đỗ khoa thi kỳ này
Vô Huế Người chẳng quen ai
Vất vả dệt vải miệt mài ngày đêm
Triền miên tần tảo dệt thêm
Thức khuya dậy sớm thâu đêm mệt nhoài
Mưa rét mẹ thức ai hay
Động viên chồng đỗ mai này hầu dân
Luôn tay mẹ chẳng ngại ngần
Mong chồng thành đạt giúp phần nước Nam
Sinh Sắc đáp bằng việc làm
Thức khuya học sách đọc ham hiểu nhiều
Vợ chồng rất đỗi thương yêu
Chịu thương chịu khó biết chiều lòng nhau
Hoàng Loan tình như biển sâu
Khó khăn khắc phục thật giầu nghĩa ân
Lần đầu người khổ vô ngần
Chồng không thi đỗ cực thân tủi sầu
Nhưng người tình nghĩa cao sâu
Mong chồng thi đỗ xóa sầu cho dân
Lần này cũng chẳng rạng danh
Phải đem hai trẻ về nhanh quê nhà
Ở ăn tiền kiếm đâu ra?
Phải về xin Ngoại để mà học thi
Ngoại cũng đâu giàu có gì?
Người phải bán ruộng một khi con cần
Đường dài giúp con nhanh chân
Để con khỏi nợ - khỏi nần khổ tâm
Thế nhưng người chịu âm thầm
Bởi tiền không đủ phải tầm đâu ra
Vợ chồng vẫn quyết đường xa
Gánh gồng thay đổi nắng mưa đêm ngày
Khiêm – Côn phải cùng mẹ thầy
Đường dài dốc núi tháng ngày hề chi
Khó khăn gian khổ quyết thi
Cơm độn khoai sắn có chi đáng buồn
Đói no chồng vợ lòng son
Chỉ thương hai trẻ vẫn còn thơ ngây
Thân gầy mẹ vẫn tháng ngày
Nghén thai mẹ vẫn đủ đầy chăm cho
Chồng xa – tháng đẻ tự lo
Làm mẹ vẫn phải thân cò ngày đêm
Để chồng yên phận học thêm
Tự mình phải cố cho êm sớm chiều
Chồng còn phải bận việc triều
Chức quan hàng Tỉnh có nhiều việc lo
Coi thi Thanh Hóa chuyện to
Việc nhà mình mẹ thân cò nhờ ai?
Sinh thêm con nhỏ là trai
Thân gầy mẹ phải ngày dài lo âu
Con mới mười tuổi biết đâu
Chưa giúp được mẹ - chưa hầu được em
Mẹ phải sương nắng lấm lem
Tảo tầm tìm kiếm để đem về nhà
Thương con lòng mẹ xót xa
Không anh – không chị trong nhà vắng không
Một mình vượt cạn vắng chồng
Tấm thân gầy yếu não lòng héo hon
Đêm đông giá rét ẵm con
Mẹ không đủ sức để còn à ơi
Ốm sốt – ôm bé nhìn trời
Lòng Côn thương mẹ nào ngồi được yên
Mười tuổi Côn phải lo phiền
Chạy mua cơm quán về liền mẹ mong
Vận buồn đem đến nhọc lòng
Cơm về - mẹ chẳng kịp mong đi liền!!!
Đường về lòng chẳng bình yên
Bạn Huệ Minh báo mẹ hiền đã đi
Thế là Côn chẳng nghĩ suy
Ném âu cơm bỏ chạy đi kêu gào
Mẹ ơi! mẹ bỏ con sao
Còn em bé nhỏ con nào biết nuôi
Em đâu biết mẹ chết rồi
Cứ nằm nhai vú - than ôi đau lòng
Nhờ bạn Huệ Minh đứng trông
Bế em ra khỏi cõi lòng mẹ thương
Lúc này Côn khổ trăm đường
Kêu van lạy mẹ khói hương ngạt ngào
Thời thế cay nghiệt làm sao
Mẹ chết còn chẳng được gào khóc to
Bởi giặc trong thành tìm dò
Côn phải đau khổ - còn lo đủ điều
Hàng xóm tốt bụng thương yêu
Thương Côn bé nhỏ đến nhiều động viên.
(Ghi nhớ: Mẹ Bác Hồ
ra đi vừa tròn 33 tuổi ở trần gian)
Côn được hàng xóm tâm hiền
Làm tang cho mẹ giúp yên cửa nhà
Nhưng tang mẹ thật xót xa
Không Nội không Ngoại ai mà đội tang
Mình Côn bé nhỏ bàng hoàng
Đội tang đưa mẹ nghĩa trang mập mờ
Mộ mẹ yên cảnh mộng mơ
Sông Hương xứ Huế bây giờ còn ghi
Bia đá tạc chữ từ bi
Tên Người nằm đó truyền đi muôn đời
Tháng Chạp Tết sắp đến rồi
Mẹ rời trần thế về nơi sông tuyền
Cha Thanh Hóa việc công quyền
Côn bồng em nhỏ tủi phiền lo âu
Anh ôm em khóc đêm thâu
Bởi em khát sữa khóc lâu đêm trường
Nhìn em khóc đến là thương
Bế đi xin sữa đoạn trường xót xa
Bế em đi khắp từng nhà
Nhìn thấy cảnh tượng gần xa mủi lòng
Ngày Tết nhà nhà đều đông
Mình Côn côi cút ẵm bồng đứa em
Nhìn lớp cùng tuổi mà thèm
Được cha mẹ chuộng anh em sum vầy
Bạn bè đi chợ đó đây
Côn không cha mẹ thân gầy bế em
Nhìn cảnh ngày Tết mà thèm
Lòng Côn chỉ nghĩ thương em ngọt ngào
Bà con hàng xóm xôn xao
Thương Côn côi cút gọi vào cho ăn
Nhưng Côn cam chịu nhọc nhằn
Không muốn ngày tết vui ăn nhà người
Nghĩ mình cảnh chẳng đáng vui
Nhà không hương khói mẹ thời quạnh hưu
Ngày tết chẳng muốn đi đâu
Thắp hương cho mẹ lòng đau lệ trào
Cắn răng để khỏi thét gào
Cha Côn đi vắng biết bao giờ về
Anh em sống cảnh xa quê
Vắng cha không mẹ thảm thê âu sầu
Em khát sữa chờ được đâu
Anh chạy quanh xóm xin mau rồi về
Tết năm đó chẳng được yên
Thương em! nhớ mẹ! khóc phiền chờ cha
Chỉ Côn với em ở nhà
Anh Khiêm cùng ở với cha đàng ngoài
Nhìn quanh chẳng biết cậy ai
Thay cha – thay mẹ tháng ngày xứ xa
Sau tết cha mới về nhà
Con ốm vợ mất xót xa trăm đường
Nhìn Côn ẵm bé xót thương
Run run cha thắp nén hương nghẹn ngào
Chớp mắt ngấn lệ tuôn trào
Nhìn con lòng dạ như dao cứa hoài
Gia cảnh bao giờ nguôi ngoai
Thương con nhớ vợ lòng hoài sầu thêm
Đưa tay đón bé khát thèm
Như tình mẫu tử nâng em ngày nào
Bé Xin nhìn cha khát khao
Không hề chớp mắt nghẹt ngào ra đi
Cha hiểu con muốn nói gì
Xa con – xa vợ cha vì việc quan
Xin con đừng trách mà oan
Làm trai Xứ Nghệ lo toan
cho đời
Truyền thống gia tộc con ơi
Phải đâu cha sống một đời cho con?
Trời cao cũng hiểu cha mà
Bỗng dưng đen kịt như là màn đêm
Sinh Côn - nhớ mẹ - khóc em
Nhớ lúc khát sữa em thèm càng thương
Lòng cha trăm mối tơ vương
Ôm em tắt thở đoạn trường đắng cay
Thương con cực khổ bao ngày
Bỏ cha - theo mẹ hôm nay đi rồi
Thương bé cha khóc than ôi
Làm sao sinh cảnh bạc đời héo hon
Thương con thiếu sữa gầy mòn
Thương con quá bé đã tròn tuổi đâu
Việc quan cha vắng nhà lâu
Hôm nay về lại ngờ đâu cảnh này
Sinh ra gặp cảnh chẳng may
Mẹ yếu! cha vắng chẳng ai đỡ đần
Phải chăng trời ở bất cân
Phải chăng số phận cõi trần con ơi
Sinh ra gặp cảnh chơi vơi
Vắng cha - mẹ yếu ấy thời tủi
thân
Đến khi cha được về bên
Bé thì đuối sức xác thân gầy mòn
Bao ngày chịu cảnh héo hon
Không tình cha mẹ chỉ còn có anh
Anh Côn vật lộn dỗ dành
Nhưng bé bỏ lại hai anh cùng thầy
Thương con cha khóc đắng cay
Đem bé chôn cất Xứ này Sông Hương
Đứa bé có mẹ dẫn đường
Như khi còn sống tình thương mẹ hiền
Ba cha con quá buồn phiền
Tang xong cha quyết sớm liền ra quê
Ba cha con đi bộ về
Đường dài kéo cảnh thảm thê tháng ngày
Đưa con về Ngoại dãi bày
Báo cho Ngoại biết nhà nay thế nào
Biết rằng Ngoại sẽ khóc gào
Hỏi tìm con gái mà nào thấy đâu
Việc tang chẳng thể để lâu
Đeo tang cha quyết về mau báo nhà
Nhìn cha con cảnh xót xa
Khi về không thấy gái nhà ở đâu
Khi đi chồng vợ chung đầu
Khi về con gái mẹ đâu mất rồi
Chỉ thấy khăn trắng mà thôi
Cha con phờ phạc than ôi ngẹn ngào
Thế là Ngoại khóc – Ngoại gào
Trời sao sinh cảnh gắt gao thế này
Lá vàng còn ở trên cây
Lá xanh rụng xuống lòng này xót đau
Sao con bỏ mẹ - bỏ chồng
Bỏ ba con nhỏ ai trông mẹ già
Sao con đã vội đi xa
Sao con bỏ lại mẹ già con đi
Bây giờ Ngoại biết nói gì
Các cháu quá nhỏ - rể thi thế nào
Con ơi! mẹ biết làm sao
Tuổi già mẹ chịu thế nào được đây
Làm sao giúp rể học bài
Để mà thi đỗ rồi mai giúp đời
Sinh Sắc suy tính ngay thời
Lập thờ cho vợ lại rồi đi thi
Gái Thanh gửi Ngoại gửi Dì
Hai con trai nhỏ cùng đi vô miền
Cha con sắp xếp bút nghiên
Ngoại lại bán ruộng lấy tiền giúp con
Ba lần bán ruộng chưa tròn
Lần này lại bán giúp con thành tài
Sinh Sắc quyết chí làm trai
Quyết thi cho đỗ đem tài cứu dân
Tháng ngày vất vả việc trần
Vừa nuôi con - vừa tu thân miệt mài
Phật Trời không phụ công
ai
Kỳ thi đã đỗ Tú Tài vẻ vang
Danh thơm tên họ đàng hoàng
Bảng vàng yết thị cao sang anh tài
Chiếu theo phong tục xưa nay
Ai thi đỗ bảng về ngay quê trình
Về với Tiên Tổ tâm linh
Vinh quy bái tổ cầu trình bình an
Biết tin Ngoại đã luận bàn
Làm cơm chờ đón rể quan về nhà
Dân làng cô bác gần xa
Chờ quan Sinh Sắc về nhà Ngoại đây
Nhưng theo phong tục xưa nay
Thi đỗ quan Tú về ngay tổ nhà
Sinh Sắc thương Ngoại xót xa
Người vái xin Ngoại về nhà cho yên
Mẹ nhìn con rể dịu hiền
Tuôn hai dòng lệ lặng
yên buồn rầu
Bởi Ngoại mong ước từ lâu
Chăm lo mong rể đỗ
đầu làm quan
Cơm canh nghi lễ chu toàn
Chờ đón chàng rể chăm ngoan về trình
Nhưng nào theo ý của mình
Sinh Sắc giữ luật gia đình Nội Tông
Thắp hương họ Hoàng khấn mong
Để người cáo biệt yên lòng về bên
Quê nội chính gốc làng Sen
Nhân dân chờ đón người hiền vinh quy
Tin vui chắp cánh tay đi
Trai làng đã đỗ khoa thi kỳ này
Cha con về Nội hôm nay
Một cuộc hội ngộ bao ngày chờ mong
Sinh Sắc cảm tạ tấm lòng
Đón người xa xứ có công với đời
Gặp nhau tình cảm đầy vơi
Sinh Sắc nhớ vợ không ngơi phút nào
Lập ngay bàn thờ tôn cao
Mời Hoàng Loan ngự vái chào
ra đi
Ba cha con lại kiên trì
Đi bộ vô Huế để thi vào trường
Vô Huế nhìn cảnh tang thương
Không nhà ở trọ - vô trường xa xôi
Thế là chẳng chịu yên rồi
Phải thuê nơi khác tiện nơi học hành
Côn tuy nhỏ tuổi mà nhanh
Chợ búa cơm nước ngon lành giúp cha
Cha con tình nghĩa mặn mà
Bàn việc xóa cảnh xót xa giặc đày
Cha dạy con sống thẳng ngay
Cố học cho giỏi sau này giúp dân
Dạy con học tập chuyên cần
Để có thể Tài Đức mà phân chính – tà
Muốn gìn giữ non sông ta
Tài Đức Trí Dũng mới là gốc xây
Ví như người đi trồng cây
Để có cây tốt chăm ngay từ đầu
Muốn cho nước mạnh dân giàu
Phải rèn trí thức mai sau giúp đời
Tuổi nhỏ nhưng Thành hiểu lời
Ở tuổi 14 ham chơi ai bằng
Ấy nhưng hành động nói năng
Tất Thành thể hiện sánh bằng tuổi cao
Học hành chẳng kể công lao
Chẳng chờ thiên hạ để cao với đời
Tất Thành rèn trí không ngơi
Ngày gắng học giỏi - tối thời dạy cha
Anh em đoàn kết chan hòa
Dạy cha chữ mới
của ta thế nào
Rồi người nêu nguyện ước cao
Con muốn có chữ đi vào giúp dân
Nên Thành chăm chỉ chuyên cần
Học giỏi ngoan ngoãn tu thân kiên trì
Thành luôn đem lòng từ bi
Yêu thương bè bạn cùng thi học hành
Bạn - thầy cùng quý Tất Thành
Bởi người tài giỏi thông hanh đẹp lòng
Nhưng việc chưa toại ước mong
Cha lại nhận lệnh mà lòng xót thương!
Cha con lại chia đôi đường
Bình Khê cha đến xóa ương cho đời
Cha con mỗi người mỗi nơi
Cha đi để lại em thời cùng anh
Cha buồn trong cảnh gia đình
Khó khăn vẫn phải lo nhanh việc triều
Dâng hương vợ - cha khấn kêu
Cũng vì việc nước chịu điều đắng cay
Dặn vợ ở lại chốn này
Cùng con học chữ dựng xây nước nhà
Thế rồi cha cũng nguôi ngoai
Khăn áo túi dết sáng
mai đi liền
Thành cùng chia sẻ nỗi phiền
Đưa cha đến bến – lệ liền trào dâng
Cha nhìn con cảnh long đong
Nhưng người cố nén để lòng con tin
Cha bảo con hãy cố lên
Học giỏi gây dựng làm nền mai sau
Cha con lặng lẽ nhìn nhau
Chia tay trong cảnh dạ sầu lặng yên
Quay về phố xá lên đèn
Thành bị trúng gió - anh em buồn rầu
Cha đi luôn tận nơi đâu
Chỉ anh Khiêm ở chăm hầu em thôi
Anh em đùm bọc lần hồi
Cơm rau no đói than ôi khó lường
Mong em mau khỏi đến trường
Bạn cha - thầy Miến cảm thương đến bàn
Rằng thương thay cảnh cơ hàn
Chi bằng hai đứa ở luôn với thầy
Để thầy dạy bảo đúng sai
Cho anh em giỏi nay mai giúp đời
Anh em cảm tạ nói lời
Con xin chữa bệnh ở nơi nhà mình
Khỏi bệnh con lo học hành
Dần dần bệnh cũng được lành được yên
Thành
nuôi chí lớn tâm bền
Đến ngày lễ Phật theo lên nhà chùa
Dâng hương kính cẩn Thành thưa
Rụt rè xin Phật đón đưa dân hiền
Vì đâu dân chẳng ổn yên
Bởi Thực Dân Pháp đay nghiền máu xương
Sáng thứ tư khi đến trường
Thành nhìn thấy cảnh súng gươm biểu tình
Liền đưa anh cặp học sinh
Nhập vào trong đám biểu tình xông lên
Thành hô! đồng bào tiến lên
Muôn người nghèo khó tiến lên không ngừng
Người giàu có ít dửng dưng
Ta kiên quyết chống hãy đừng sợ chi
Buộc thực dân giảm thuế đi
Không bắt sưu – không hại gì đến dân
Thành kêu bạn bè đứng lên
Cùng vào cổ vũ gây nên phong trào
Sau biểu tình chí càng cao
Thành bị giặc biết quan nào là cha
Chúng bắt Tất Thành đứng ra
Kêu gọi cắt tóc hiệu là Duy Tân
Chúng đã gạn hỏi dần dần
Mục đích là để người dân không làm
Chúng khuyên Thành hãy học chăm
Để rồi sẽ có việc làm cao sang
Thành hiểu ý hiểm rõ ràng
Sa vào bẫy chúng sẽ mang án tù
Thành quyết chống mưu kẻ thù
Không nghe lũ giặc làm ngu dân nhà
Thầy Miến tìm đến tận nơi
Khuyên trò nhận lỗi mau ra học hành
Thành trả lời thầy rõ rành
Rằng với lũ giặc trung thành được sao
Chúng gây tội với đồng bào
Giết dân - ly dán hại bao gia đình
Lũ thực dân – lũ súc sinh
Giết già bắt trẻ cực hình đắng cay
Trò đâu phải kẻ mặt dày
Nếu ra đầu thú đắng cay suốt đời
Tất Thành bước tiếp cuộc đời
Tạm biệt thầy - bạn để rồi đi nhanh
Người dặn anh Đạt rõ rành
Rằng anh học tiếp rồi nhanh về nhà
18 tuổi Thành nhận ra
Mọi việc khám sứ ấy là lừa dân
Chúng bắt vua Đức Trọng Thần
Đem đi đầy ải cực thân xứ người
Thành Thái vị vua sáng tươi
Phải chịu cơ cực lấy người làm gương
Lũ giặc âm mưu khôn lường
Chúng lừa vua trẻ - giả thương đồng bào
Nhưng người vua đức tâm cao
Nhìn dân đau khổ lòng nào vẻ vang?
Nên giặc đã tước ngai vàng
Bắt vua đầy ải trái ngang trăm đường
Thành Thái bị bắt thảm thương
Xa con - xa vợ trăm đường xót xa
Vua chửi giặc lũ quỷ tà
Nước Nam còn khổ thì ta sướng gì??
Muôn dân nô lệ gian nguy
Vui chi bể ngọc chỉ vì mình ta
Đức vua quyết bỏ ngọc ngà
Chịu đường đầy ải phương xa cuối đời
Ông không nghe lũ quỷ dơi
Dù cho chúng dụng hết lời nhủ khuyên
Tất Thành nhớ đến lời nguyền
Làm dân phải giúp nước yên mọi bề
Chàng trai quyết phải xa quê
Chia tay anh Đạt hẹn về giúp dân
Anh em xa cách muôn phần
Tại khu nhà trọ rẽ phân đôi đường
Anh em mỗi người một phương
Em đi - anh ở tìm đường cứu dân
Với chị Thanh - anh phải gần
Để anh cùng chị giúp dân xóa sầu.
Sinh Khiêm người nghĩa tình sâu
Từ nhỏ đã có trí hầu dân ta
Vốn người đức độ thật thà
Đã từng đây đó cùng cha xa gần
Sinh Khiêm nghĩ mà tủi thân
Trước giờ mẹ chết chẳng gần đỡ nâng
Cùng cha về cảnh bâng khuâng
Không còn thấy mẹ lâng lâng lệ trào
Cha con bối rối nghẹn ngào
Mỗi người mỗi ngả ai nào kém ai
Giờ lại xa cách thế này
Em đi Phan Thiết làm thầy dạy dân
Anh thì ở lại đỡ đần
Thôi học - lao động tấm thân gầy mòn
Anh vào ở với bà con
Cùng bạn lao động héo hon khốn
cùng
Sống chỉ mong vì việc chung
Chờ ngày khởi nghĩa để cùng đứng lên
Phong trào bị bại một phen
Nhưng người quyết trí đứng lên giúp đời
Về quê dạy học thảnh thơi
Để giúp dân nước người người hiểu nhanh
Dạy không thành buổi rõ rành
Không soạn bài giảng không thành đề cương
Anh dạy theo cách khác thường
Thơ ca - tục ngữ muôn phương truyền về
Học trò càng học càng mê
Càng yêu đất nước càng nghe lời thầy...
(Còn tiếp ở phần sau ->)
Nhận xét
Đăng nhận xét